SILVERFERN EQUITY CLUB
Bài Toán Niềm Tin Của Giới Siêu Giàu
Thảo Nguyên 07 tháng 11,2025

Mô hình “câu lạc bộ đầu tư” Silverfern Equity Club giữa Citi và Silverfern cho đến nay vẫn mang đến nhiều bài học quan trọng về cấu trúc hợp tác, kỳ vọng của giới siêu giàu và hành trình định hình lại vai trò của ngân hàng tư nhân trong kỷ nguyên tài sản thay thế.
GIẤC MƠ TIẾP CẬN DÒNG VỐN TỶ PHÚN
Trong giai đoạn đầu thập kỷ 2010, khi các nhà đầu tư siêu giàu trên toàn cầu bắt đầu rời xa các sản phẩm truyền thống để tìm đến những kênh sinh lời dài hạn và ít biến động hơn, Private Equity nổi lên như một “miền đất hứa” mới. Thế nhưng, với tính chất kín đáo và tiêu chuẩn đầu vào cao, đây không phải vùng đất dễ tiếp cận – ngay cả với những ngân hàng tư nhân kỳ cựu.
Private Equity (PE), hay đầu tư tư nhân, là hình thức góp vốn vào các doanh nghiệp chưa niêm yết, thường dưới dạng quỹ đóng và có thời hạn đầu tư từ 5 đến 10 năm. Khác với các khoản đầu tư đại chúng, private equity yêu cầu cam kết lớn, thời gian nắm giữ dài, và mức độ thẩm định kỹ lưỡng từ phía nhà đầu tư. Chính vì thế, nó không dành cho số đông – mà là sân chơi của những “người trong cuộc”: ngân hàng tư nhân, family office, và giới ultra high net worth individuals (UHNWIs).

Chính trong bối cảnh đó, Silverfern Equity Club ra đời năm 2012 như một mô hình thí điểm đầy tham vọng giữa Citigroup và Silverfern Group. Citi cung cấp mạng lưới khách hàng ultra-high-net-worth (UHNW), còn Silverfern đảm nhiệm quản lý các thương vụ PE chọn lọc. Hai bên chia sẻ phí – cả phí quản lý lẫn lợi nhuận thành công – theo một cơ chế hợp tác linh hoạt.
Ngay từ đầu, mục tiêu của Citi rất rõ ràng: không chỉ giúp khách hàng tiếp cận thị trường private equity, mà còn biến dịch vụ này thành nguồn thu bền vững, thay vì chỉ nhận phí giới thiệu một lần như với các quỹ lớn như Blackstone, Carlyle hay TPG. Bản thân CEO Jane Fraser – khi đó đang lãnh đạo mảng ngân hàng tư nhân của Citi – cũng trực tiếp ủng hộ mô hình này.
Và kết quả ban đầu rất đáng khích lệ. Gần 40 khách hàng tinh hoa – bao gồm các dòng họ tỷ phú châu Âu, nhà sáng lập công nghệ từ Israel hay quản lý quỹ kỳ cựu từ Hồng Kông – cam kết khoảng 470 triệu USD. Họ là những người đã quen với việc tự thẩm định, ưa thích mô hình deal-by-deal linh hoạt và bị hấp dẫn bởi cam kết “cơ hội đầu tư độc quyền”.
CẤU TRÚC TINH VI NHƯNG HIỂU SUẤT KHÔNG NHƯ MONG ĐỢI
Tuy nhiên, khi đi vào thực tế, mô hình này cho thấy không ít mâu thuẫn giữa sự linh hoạt của cấu trúc và kỳ vọng ổn định từ cả hai phía.

Một mặt, nhà đầu tư muốn kiểm soát, chọn lọc từng thương vụ, và đôi khi chỉ tham gia với số tiền rất nhỏ. Mặt khác, Silverfern – với tư cách nhà đồng đầu tư – chịu áp lực phải gom đủ vốn cho mỗi thương vụ để giữ vị thế với đối tác PE lớn. Ngay từ thương vụ đầu tiên, khi một nhà đầu tư “giá trị tài sản gấp bốn lần George Soros” chỉ rót 500.000 USD, đã có dấu hiệu chênh lệch về kỳ vọng.
Bên cạnh đó, một số khoản đầu tư vào lĩnh vực năng lượng – như Sequitur Energy hay O-Tex Holdings – không mang lại kết quả như kỳ vọng trong giai đoạn giá dầu biến động. Việc này dẫn đến các đợt gọi vốn bổ sung, gây áp lực tâm lý cho nhà đầu tư và ảnh hưởng đến hình ảnh chung của câu lạc bộ.
Vấn đề nằm ở chỗ: dù không trực tiếp quản lý danh mục, Citi vẫn là nơi khách hàng gửi gắm niềm tin. Trong mắt nhà đầu tư, thương hiệu ngân hàng chính là tấm khiên đảm bảo một “mức độ kiểm định ngầm”. Tuy nhiên, về mặt pháp lý, ngân hàng không tham gia vào quá trình thẩm định giao dịch mà chỉ giữ vai trò kết nối.
Chính sự lệch pha giữa vai trò thực tế và kỳ vọng cảm tính là một trong những bài học then chốt mà mọi tổ chức tài chính muốn triển khai sản phẩm đầu tư PE cho giới elite cần nhận ra: càng ở cấp độ tài sản cao, sự rõ ràng và minh bạch về cấu trúc, vai trò, giới hạn trách nhiệm… càng không thể bỏ qua.
Đến năm 2016, khi Silverfern đề xuất một hình thức quỹ khép kín mới cho nhóm nhà đầu tư cũ, Citi đã gửi một bức thư thông báo mình không tham gia sản phẩm mới. Dù lá thư đó hoàn toàn mang tính kỹ thuật và tuân thủ quy định (đặc biệt ở thị trường châu Á), nhưng trong mắt khách hàng, đó lại là dấu hiệu ngân hàng đang “rút lui”.
Một nhà đầu tư ở Hồng Kông sau đó chia sẻ rằng, lý do chính khiến ông từ chối tham gia sản phẩm mới là vì “không còn sự giám sát của Citi”. Đó là khoảnh khắc cho thấy vai trò niềm tin của ngân hàng tư nhân không thể bị thay thế dễ dàng – kể cả khi không có ràng buộc pháp lý nào yêu cầu họ chịu trách nhiệm đầu tư.
PE CHO GIỚI SIÊU GIÀU: TỪ CƠ HỘI ĐẾN HỆ SINH THÁI
Nhìn lại hành trình của Silverfern Equity Club, dễ thấy rằng mô hình này đã tiên phong trước thời điểm. Ngày nay, hàng loạt quỹ PE danh tiếng như KKR, Apollo, Blackstone… đã tự xây dựng bộ phận tiếp cận nhà đầu tư cá nhân, không còn phụ thuộc hoàn toàn vào các ngân hàng.
Về phần mình, các ngân hàng tư nhân cũng không thể dừng lại ở vai trò “người môi giới cao cấp”. Họ cần bước vào vai trò kiến tạo hệ sinh thái đầu tư thay thế toàn diện, từ thẩm định cơ hội, giám sát rủi ro, xây dựng kế hoạch tài sản liên thế hệ cho đến cung cấp báo cáo đầu tư theo chuẩn family office.
Câu chuyện giữa Citi và Silverfern không được xem là một thất bại, mà là một case study mang tính cảnh báo chuyên môn: trong lĩnh vực tài sản thay thế, niềm tin không đến từ thông cáo báo chí hay chỉ số lợi nhuận, mà đến từ sự minh bạch về vai trò và sự kiên định trong đồng hành với khách hàng.
Đặc biệt với các khách hàng Ultra-HNWIs, nơi mỗi khoản đầu tư không chỉ là con số, mà còn là một phần trong hệ sinh thái quản trị tài sản gia đình, mô hình hợp tác PE cần đi kèm với sự tương thích văn hoá, sự linh hoạt trong thiết kế cấu trúc và sự tinh tế trong quản trị kỳ vọng.
